Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

Nấm Mộ Tình Không Chết












Cám ơn bài thơ anh đã gởi tặng AC từ facebook  .xin đươc chia sẻ cung các bạn 


NẤM MỘ TÌNH KHÔNG CHẾT 
Phạm Bá Chiểu 









Anh sống được nhờ hào quang quá khứ 
Thuở đôi mình chìm giữa mộng tương lai 
Rồi tình chết trong một chiều mộng vỡ 
Khăn cưới đời ai là khăn liệm tình ai 
Em nỡ xé mối tình ta làm đôi 
Rồi làm phép chia mỗi người một nửa 
Em nỡ xé một tình yêu rực lửa 
Xé một mùa hè thành hai nửa mùa đông 
Để tình anh thành băng giá mênh mông 
Đóng băng cả niềm tin cuộc sống 
Đóng băng cả nỗi niềm hy vọng 
Bão cô đơn năm tháng thét gào 
Anh nhớ em như đêm nhớ ngàn sao 
Như cây cỏ nhớ mặt trời rực rỡ 
Mọi sông nhớ đều tuôn về biển cả 
Em biển mênh mông không bến không bờ 
Mắt đói mắt em như cuộc sống đói vần thơ 
Môi khát môi em như cuộc đời khát nhạc 
Anh còn lại bóng không hồn ngơ ngác 
Anh vắng em, anh vắng cả chính mình 
Như bài thơ vắng cả nhạc, ý, vần 
Như bài ca vắng cả lời lẫn nhịp 
Để nỗi nhớ nở thành mơ da diết 
Chỉ có trong mơ, đâu có ở trong đời 
Không có em dòng đời vẫn trôi 
Cây vẫn đơm hoa mà hoa buồn, hoa úa 
Trời vẫn nắng mà nắng ung, nắng ứa 
Sóng vẫn dâng bởi biển quặn trong lòng 
Sông Hồng trôi dòng lệ đỏ khôn cầm 
Mây vẫn trắng mà trắng màu tang tóc 
Bay về phủ thân anh- nhà mồ lạnh ngắt 
chứa tim anh nấm mộ mối tình anh.

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

Những Khoảng Lặng







                       


                                                
  
 Nghiêng chiều bay những ngọn cỏ hồng phớt phơ trong lòng tôi nỗi nhớ,mang nụ cười yêu thương tìm về một lối yêu xưa huyền thoại. Có một sáng về,có một chiều tôi đến lòng bỗng bồi hồi khi nhìn những khoảng lặng bình yên của một vùng đồi cỏ xanh màu,đang hiện giữa mênh mông yên lặng.Tôi đi dưới mặt trời hững nắng mang tất cả yêu thương còn lại gởi theo những áng mây bồng bềnh theo gió bay cao..tinh yêu có gì đó mang trong tôi một nỗi đau thần thánh ,vẫn ở mãi trong tiềm thức mơ màng,
        Trời vẫn xanh,một màu xanh ru mát hồn người ! hàng cây cũng xanh ,xanh một màu lãng mạn, mang những hạt nắng tuyệt vời làm sắc hương cho tình yêu con người đừng nói lìa xa,"màu nắng hay là màu mắt em "chỉ đơn giản khi tinh yêu đã nói thành lời thì tình yêu cũng bắt đẩu chấp cánh bay xa .
        Dấu xưa còn đâu ?một yêu thương hư ảo như đang tràn về chảy quanh hồn tôi để  hiểu tình yêu lần đầu,đang thấm đau trên trái tim khi tình đã khuất xa .
        Trời vẫn xanh như màu biển,một màu biển nhớ vẫn còn lưu lại dấu chân trên cát,sóng tung mình cuốn những đùa vui,mình vẫn còn có nhau trong đôi mắt ngọt mật, trong đôi môi nồng nàn và trong đôi tay tưởng chừng sẽ không mất bao giờ.đã tan rồi những vàng son yêu dấu
     
         Những khoảng lặng cho nhau vẫn còn đây ! dường như tôi đang chờ ai đó về lại cùng tôi tìm lại một chút thiên đường xưa cũ để làm vui những nỗi buồn niên viễn...khoảng lặng vẫn chờ nhau chờ,miệt mài...vô vọng..và một mình tôi cứ thế..
          
          Hoàng hôn đang về ! rồi nắng sẽ tắt,như một ngày chờ đã hết ! tôi vẫn vui vì có một cuôc tình đề nhớ !nhớ về định mệnh của duyên phận mà tôi đã bằng lòng đi theo nó như chiếc bóng của riêng mình tôi cảm nhận nó theo từng cảm xúc cháy bỏng và tàn lụi và mang cả con tim dịu dàng để vỗ ngọt sóng ở lòng tôi .Những ngược xuôi cuộc đời ai biết sẻ ra sao?tôi vẫn tin là mình không tuyệt vọng ...
            
           Mưa đã phai và nắng đã tàn !bên đời có gì vui ? bên đời còn gì để đợi !chỉ là hư ảo ! tôi tự hỏi lòng mình có buồn không ?để mình vẫn còn nhớ! nhớ một cách không nguôi .
            Xa rồi tuổi yêu ! những hạt nắng ngày nào ngại ngùng không còn thêu trên sắc màu của lá ! gió yêu thương cũng lạc bến hẹn hò ! biển ngây ngô như lạnh lùng xa lạ ..chiều xuống ,chiều rơi,chiều đã tàn phai./,






           

                                



Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

Nhạc Trịnh Trong Tôi








   Thật bất ngờ tôi rất hứng thú với đề tài  nầy..Môt nỗi khao khát như chưa từng đươc nói và đươc viết bao giờ
     có lẽ đã xa và đã lâu âm nhac của Trịnh đã làm ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi đầy nhiệt quyết và làm trái tim đã trở nên mạnh mẻ , thoát     ra từ trong nhũng mong manh yếu đuối nhất của cuôc đời ...
     Bạn đã từng hiểu và có ấm lòng không ?..khi nghe những ca từ của Trinh được cất lên bằng một giai điệu nhe nhàng và sâu lắng nhất "Đừng tuyệt vọng em ơi đừng tuyệt vọng,em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh "..Ngay cả trong tuyệt vọng Trịnh cũng có thể ve vuốt lời ca ngọt ngào đến như vậy ...Sự hồn nhiên của tuyệt vọng nghe chừng yếu đuối nhưng rất kiên cường,đã đánh thức tôi trong giấc ngủ dài của tuyệt vọng ..Từ đó tôi đi vào cuôc đời bằng tất cả ý niệm mới,làm con người mới xóa tan cảm xúc âm u,bi quan và tủi nhục.Dường như Chân Thiện Mỹ của thân phận con người đã được người nhac sĩ tài hoa nầy khắc họa rỏ nét nhất trên cuôc tình ,trên nỗi đau,trên cả sự khổ hạnh nhất của cuôc đời để làm thành một nét hòa bình thánh thiên và yên à nhất cho chính những tâm hồn đau khổ ..

    "Goi nắng trên vai em gầy " Mưa thì thầm mưa dưới chân ngà "Ôi tóc em dài đến thần thoại "Tình yêu của Trịnh vẫn mãi là một nét đẹp trinh nguyên và đầy nét liêu trai ...đã gây cho người nghe những hình tượng yêu thương đầy ấn tượng , kiều diểm và tinh khiết ..như ta mới mới bắt đầu bước vào ngưỡng cửa của yêu thương." Ngày mai em đi ..biển có bâng khuâng gọi thầm "?Tóc em từng sợi nhỏ,rớt xuống đời làm sóng lênh đênh...
       Có thể nói hơn năm trăm ca khúc của Trịnh điều có những nét đặc trưng khác nhau đâm chất triết và thiền nhưng vẫn là những tình khúc khó phai cho dù bất cứ ở thời đại nào cũng rất đươc sự ưu ái và ngưỡng mộ cùa mọi tầng lớp..từ"tác phẩm đầu tiên Ước Mi .. Nối Vòng Tay lớn ...Còn tuổi nào cho em ..Xin trả nợ người ...cho đến tác phẩm cuối cùng Như một lời chia tay .. Tất cả .đều chia sẻ quá lớn lao,quá tuyệt vời đã qua một thời "người về soi bóng mình ...giữa tường trắng lạnh câm " Tôi không bao giờ mất đi diệu blue dạt dào của Trịnh ..Môt cõi đi về của ông đầy những hoa lấp lánh tươi xanh mãi trong tôi cùng ngày tháng ...
        "Khi bạn hát một bản tình ca,là bạn đang muốn hát về cuôc tình của mình.Hãy hát đi ! đừng e ngại dù hạnh phúc hay dở dang thì cuôc tình ấy cũng là một phần máu thịt của bạn rồi  TCS ' một lần nữa xin cám ơn người nhạc sĩ tài hoa của Việt Nam.



























Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013

VÔ CẢM











BÀI VĂN VỀ "BỆNH VÔ CẢM" GÂY XÚC ĐỘNG SÂU SẮC


                              reflets

    Những câu văn của em Phan Hoàng Yến , học sinh lớp 9A2 trường trung học Chu Văn An, Hà Nội đã gây ấn tượng mạnh với người đọc không chỉ bởi đề tài em lựa chọn mà còn bởi cách hành văn rất tinh tế và sắc sảo . Bài văn được cô giáo cho 9,5 điểm với nhận xét :"Em có những phát hiện và suy nghĩ sâu sắc về hiện tượng đáng buồn này. Một người có trái tim nhân hậu, đa cảm và tư duy sắc sảo như em thật đáng quý".un joli papillon et un coeur de feu

-----------------------------------------
ĐỀ BÀI :

TRÌNH BÀY SUY NGHĨ CỦA EM VỀ MỘT SỰ VIỆC HOẶC HIỆN TƯỢNG Ở ĐỊA PHƯƠNG HOẶC TRƯỜNG, LỚP (ĐẶT NHAN ĐỀ CHO BÀI VIẾT)

BỆNH VÔ CẢM

     Có được một xã hội văn minh, hiện đại ngày nay một phần lớn cũng là do những phát minh vĩ đại của con người. Một trong số đó chính là sự sáng chế ra rô-bốt, và càng ngày, rô-bốt càng được cải tiến cao hơn, tỉ mỉ hơn làm sao cho thật giống con người để giúp con người được nhiều hơn trong các công việc khó nhọc, bộn bề của cuộc sống. Chỉ lạ một điều: Đó là trong khi các nhà khoa học đang "vò đầu bứt tóc" không biết làm sao có thể tạo ra một con chip "tình cảm" để khiến "những cỗ máy vô tình" biết yêu, biết ghét, biết thương, biết giận thì dường như con người lại đi ngược lại, càng ngày càng vô tình, thờ ơ với mọi sự xung quanh. Đó chính là căn bệnh nan y đang hoành hành rộng lớn không những chỉ dừng lại ở một cá nhân mà đang len lỏi vào mọi tầng lớp xã hội - bệnh vô cảm.
    Nhìn thấy cái xấu, cái ác mà không thấy bất bình, không căm tức, không phẫn nộ. Nhìn thấy cái đẹp mà không ngưỡng mộ, không say mê, không thích thú. Thấy cảnh tượng bi thương lại thờ ơ, không động lòng chua xót, không rung động tâm can. Vậy đó còn là con người không hay chỉ là cái xác khô của một cỗ máy?
    Trước hết là về cái đẹp, bây giờ ra ngoài đường, hiếm ai có thể bắt gặp một người đàn ông đạp xe ung dung dạo mát, thưởng ngoạn cái không khí trong lành, tươi mát dưới những hàng cây cổ thụ vàm bóng quanh bờ hồ ; một người con gái dịu hiền, yêu kiều trong chiếc váy thanh thoát tản bộ trên những con đường hoa sấu, hoa sữa đầy mộng mơ mà hầu hết là những dòng người tấp nập, vội vã, chen lấn xô đẩy trên đường, xe buýt. Lúc ấy cũng chính là lúc mà con người ta mất một phần tâm hồn đẹp đẽ đã bị chôn vùi dưới lớp cát. Phải chăng cũng vì như thế mà họ càng lúc càng khép chặt cánh cửa trái tim mình lại, không còn biết hưởng thụ cái đẹp mà chỉ nghĩ đến tiền, đến công việc ngày mai?
    Vô cảm với cái đẹp mới chỉ là bước đầu. Một khi người ta đã không biết ngưỡng mộ, không biết say mê, rung động trước những điều đẹp đẽ thì trái tim cũng dần chai sạn rồi đến đóng băng  Khi ấy, không chỉ là cái đẹp mà đứng trước những hành động ác động, vô lương tâm, con người ta cũng cảm thấy bình thường, không oán trách cũng không cảm thông, động lòng với những nạn nhân bị hại . Một tháng trước, tôi đọc được một bài báo trên mạng có đưa tin về vụ một đứa bé Trung Quốc hai tuổi bị xe tải cán . Thương xót, đau lòng làm sao khi nhìn cô bé đau đớn nằm trên vũng máu mà không một người nào qua đường để ý, cuống cuồng gọi cấp cứu. Họ nhìn thấy rồi đấy nhưng họ lại cố tình như không thấy, đi vòng qua cô bé để tiếp tục con đường nhạt thếch, sáo mòn của mình . Càng chua xót, đau lòng, phẫn nộ hơn khi chiếc xe tải tiếp theo nhìn thấy cô bé nằm đó, vẫn thoi thóp thở, bám víu lấy cuộc đời lại vô tình chẹt cả bốn bánh xe nặng trịch đi qua người cô bé, thản nhiên đi tiếp . Người qua đường vẫn thế, vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Cô bé xấu số chỉ được cấp cứu khi một người phụ nữ nhặt rác đi qua, thấy cảm thông, đau lòng nên đã bế cô đi bệnh viện. Có những con người ích kỷ, vô tâm, tàn nhẫn như vậy đấy. Không những thế, bây giờ ra đường gặp người bị cướp, bị trấn lột, bị đuổi chém nhưng lại không thấy anh hùng nào ra can ngăn, cứu giúp hay chỉ một việc nhỏ nhoi thôi là báo công an. Đó là những con người "không dại gì" và cũng chính "nhờ" những người "không dại gì" đó mà xã hội ngày càng ác độc, hỗn loạn. Chính lẽ đó mà căn bệnh vô cảm càng được thể truyền nhiễm, lây lan.
    Vô cảm còn là con đường trực tiếp dẫn đến những cái xấu, cái ác. Nó là một căn bệnh lâm sàng mà trong đó, não của người bệnh vẫn hoạt động nhưng trái tim lại hoàn toàn băng giá. Người ta đã vô cảm thì làm sao có thể thấu hiểu được nỗi đau, tình cảm của người khác. người ta chỉ nghĩ đến mình và lợi ích của riêng mình mà thôi . Nếu không vô cảm, tại sao các cô giáo ở trường mầm non lại nhẫn tâm giật tóc, đánh đập, bịt miệng các cháu bé còn ngây thơ, nhỏ tuổi? Tại sao một người còn chưa qua tuổi trưởng thành lại vô tư chém giết cả nhà người ta để lấy của cải ? Xa hơn nữa là các công chức bình thản ăn tiền ủng hộ, trợ giúp những số phận đau thương, bất hạnh của người dân để kiếm lợi cho riêng mình. Và còn nhiều, còn nhiều hành động xấu xa hơn nữa. Tất cả những điều vô lương tâm ấy đề xuất phát từ căn bệnh vô cảm mà ra.
    Chúng ta biết bệnh vô cảm vô cùng nguy hiểm nhưng lại đặt ra câu hỏi: Rốt cuộc thì nguyên nhân tại sao? Suy cho cùng, tình cảm là điều chi phối tất cả. Những người vô cảm là những người bị thiếu hụt tình yêu thương. Chính vì không cảm nhận được tình yêu thương mà người ta ngày càng lạnh giá. Một phần nữa cũng là do xã hội hiện đại quá bận rộn và đòi hỏi con người phải làm việc, làm việc và làm việc mà bỏ quên thời gian để trao nhau hơi ấm của tình thương, để ươm mầm cảm xúc.
    Tình cảm như những hạt mưa, hạt mưa càng to, càng nặng thì càng dập tắt được những ngọn lửa của lòng thù hận, ghen ghét, bi ai và nó cũng như một ngọn lửa thổi bùng cháy mãnh liệt trong tâm hồn để nuôi dưỡng tiếp nguồn sống cho chúng ta. Vì vậy, điều duy nhất chúng ta có thể làm để cho căn bệnh vô cảm "không còn đất sống" là hãy biết mở cửa trái tim để biết cảm nhận, biết yêu ghét, thương giận và chia sẻ những điều tinh túy đó cho những người xung quanh mình.
    "Con người ta không phải là cái đồng hồ và trái tim ta cũng không phải là cái lò xo" - một giáo sư người Anh đã nói như thế . Tóm lại, ta nhận thấy rằng căn bệnh vô cảm đang lan tràn ngày càng rộng lớn và trở nên vô cùng nguy hiểm, biến con người thành một cỗ máy vô tri chỉ biệt vận động.  Đừng để điều đó xảy ra mà hãy đấu tranh để giành lại phần "người", giành lại "trái tim" mà Thượng Đế, mà tạo hóa đã ban cho chúng ta, đào thải căn bệnh vô tình quái ác ra khỏi xã hội . /.
--------------------------------------
Bài văn quá tuyệt !
Một tâm hồn cũng rất tuyệt !


Femme en violet. dans ET LES FEMMES ! qqf5zre0