Khi tôi viết ,bao niềm đau chợt ấm
Những lạnh lùng được sưởi lửa con tim
Những hư xa ! bỗng thật là gần gũi
Vá tình tôi lành lặn những vết thương
Khi tôi viết thời gian như dừng lại
Cho bao mùa ! được hát khúc hoang ca
Cho ngày xưa được trẻ lại riêng mình
Cho tôi thấy , cuộc đời là bất tử
Và tôi viết cho bao người tôi biết
Chung hồn tôi phiêu lãng ngõ hồn thơ
Trong ấm lạnh vẫn nghe từng vị ngọt
Thấm vào nhau bằng ngôn ngữ chân tình
Tôi muốn mãi mỗi lần khi tôi viết
Mùa thu bay ! qua những cánh thiên thần
Sẽ vĩnh cửu trên đường cong của bút
Lời trong xanh ve vuốt những âm u
Tôi muốn mãi ! một lần khi chợt nhớ
Là niềm đau vẫn thầm lặng mĩm cười
Vẫn sóng bước cùng tôi trang ghi cũ
Nhòa nhạt nhìn ! một hạnh phúc vờn qua
Tôi vẫn biết ! thơ là mơ với mộng
Là viễn du trên một cõi yêu thương
là hy vọng ! như khói sương tan biến
Những lòng tôi ! sao cứ phải họa thơ
Tôi biết ! sẽ đến một ngày như thế
Ngắm mùa thu trong tuổi xế chiều phai
Sao bỗng thấy nỗi lòng vô thường quá
Như bóng ,như mây mượn kiếp người .....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét